Hôm nay nó tỉnh dậy.Tin nhắn của chồng: ” vợ ơi dậy rồi nhớ ăn sáng nhé, vợ hay bỏ bữa sáng, chồng lo lắm.”.Nó mỉm cười.Tung chăn, đánh răng rửa mặt và đến giảng đường. Muộn rồi có lẽ cũng không cần ăn sáng nữa. Nó quên mất Phong đã nhắc nó những gì.
Nó đang rất nhớ Du. Người làm nó say như điếu đổ, người làm nó tin rằng có tình yêu sét đánh trong mấy ngày qua.Những cảm giác say mê ấy nó chưa từng thấy khi ở bên Phong.
Tin nhắn của Du: ” tối nay hẹn Vi 8h ở hồ tình yêu nhé. Du có món quà bất ngờ dành cho Vi. ^^”Tim nó lại đập thình thịch.
Tan học, Phong đợi nó ở cổng trường.
” Vợ. vợ sao vậy? lại không ăn sáng hả? Mặt tái nhợt thế kia?”
Nó phủi tay:” Chồng cứ làm như vợ là trẻ con không bằng. Vợ biết mình phải làm gì mà. à chồng này. Hôm nay vợ có bài tiểu luận cần làm. Tối nay không gặp chồng được đâu.” Vi nó vội như sợ Phong cướp mất lời.Nó biết nó đang nói dối, nhưng cũng không thể, không thể nói thật. Và rồi nó hơi nhói đau khi thấy Phong vẫn vô tư nhắc nhở nó : ” Thế vợ nhớ làm xong đi ngủ sớm và nhắn tin cho chồng nhé…Chồng thương vợ lắm đấy. Dạo này vợ gầy quá! ”
Nhưng ý nghĩ về cuộc hẹn thú vị tối nay khiến tâm trí nó không để ý tới việc đó lâu.
7h30 tối.
Vi xinh xắn trong chiếc váy xanh dương đi tìm Du trong con mắt tò mò của bao người. Hôm nay nó xinh quá mà.
Vì hồi hộp nó đi sớm trước nửa tiếng. Đang loanh quanh ở bờ hồ. Chợt nó nghe thấy giọng nói ai quen quen.”.
Để hôm khác, tao đang hẹn hò với con nhỏ trường nhân văn. À ừ. Con bé đó kháu lắm. Thôi hôm nào tao kể cho. Nó sắp đến rồi”.
Vi sững sờ. Dù trong bóng tối Vi cũng không thể nhầm lẫn được giọng nói kia. Là của Du. Người con trai lịch lãm tốt bụng đã làm tim nó rung rinh mấy ngày qua và khiến nó quên cả Phong. Người quan tâm nó nhất.Theo lẽ thường thì Vi sẽ chạy lại tát cho Du một cái, nhưng Vi vẫn còn tỉnh táo. Nó nghĩ phải để Du cay cú vì đã không đạt được mục đích.
Nó lấy lại bình tĩnh gọi điện:”Du đến chưa?”
” uh. Du đây, Vi đang ở đâu? Đến chưa??”
” Du à. Vi rất tiếc. Nhưng Vi nghĩ kĩ rồi. Người Vi yêu là Phong. Vi xin lỗi. Vi không đến nữa đâu…”
Du cay lắm. Nó sock và không hiểu vì sao Vi thay đổi thái độ như vậy.
Vi không nghĩ nhiều nữa. Nó khóc. Giọt nước mắt hối hận chảy dài.”Mày ngu lắm Vi ạ. Lúc mày buồn ai ở bên cạnh mày? Là Phong. Khi mày không còn ai nữa thì người cuối cùng ở lại bên mày là ai? Cũng là Phong. Vậy mà mày nỡ lừa dối Phong để chạy theo cái phù phiếm xa lạ kia. ”
“Vi ấn số gọi cho Phong.” Chồng ạ. Nếu một ngày vợ lừa dối chồng. Chồng có tha thứ cho vợ không?”
” Sao tự nhiên vợ hỏi thế? Vợ học xong rồi à?”
” Chồng trả lời đi”
” Chồng tha thứ. Tha thứ hết bởi vì chồng yêu vợ. Vợ hỏi vậy làm gì? chẳng lẽ vợ đã lừa dối chồng?”
” Vợ sắp chồng ah. Chút nữa thì vợ lừa dối chồng rồi”. ” Vợ xin lỗi”
Nói rồi Vi khóc.
Phong cuống cuồng: Vợ, vợ đừng khóc nữa. Chồng không giận vợ đâu.” Vì kể cả vợ có lừa dối chồng đi nữa. Vợ cũng không thoát đc khỏi tay chồng đâu. hì^^
Chồng không cho vợ đi đâu cả. Chỉ là của chồng thôi! Ngốc ạ! Chồng yêu vợ.
Đêm hôm đó. Có một con bé đã viết vào nhật kí của nó như sau:
Ngày ..tháng..năm.
Tôi! Vi xinh. Hứa sẽ không bao giờ lừa dối Chồng mình nữa.Ngày mai trời lại sáng!
[Sưu tầm]

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.
Templated by Blogger Items